Từ cái đêm đầu tiên ấy, tôi đã lạc lối trên đường đời...

Thứ Sáu, 15 tháng 10, 2010 |

Tôi sinh ra trong gia đình êm ấm và khá giả. Bố là giáo sư, mẹ là doanh nhân thành đạt. 15 tuổi, tôi ngoan ngoãn, học giỏi. Nhưng bố mẹ tôi vẫn muốn có thêm cậu quý tử. Và tai họa ập xuống với tôi khi bố mẹ đưa T – người anh họ lớn hơn tôi 6 tuổi về làm con nuôi.

Nghe lời người ta mách, nhà phải có hơi con trai mới sinh được quý tử, bố mẹ lặn lội về quê đưa anh T, cháu ruột bên nội về làm con nuôi. Từ ngày có thêm người anh, tôi lại được chiều chuộng hơn. Tôi sung sướng bởi mình có người anh tuyệt vời.
Thiên đường của tôi sụp đổ bắt đầu vào một đêm mưa bão. Tôi chưa bao giờ quên được bởi cứ nhắm mắt là hình ảnh đó hiện lên.

Trong căn phòng xinh xắn của mình bên cạnh chú thỏ trắng mẹ mua hôm sinh nhật cách đó một tuần, tôi đang ngủ, tôi tỉnh dậy bởi tiếng động lạ, chưa kịp hoàn hồn thì có bàn tay bịt chặt miệng tôi. Tôi sợ hãi, đau đớn, khuôn mặt anh T gần quá. Tôi giãy dụa, vùng vẫy, cầu xin qua kẽ tay đang bịt chặt lấy miệng mình.

Đó là đêm kinh hoàng nhất của tôi nhưng không hiểu sao khi sáng dậy tôi không hé răng nói với ai. Hình như nỗi sợ hãi lấn át tất cả hay tại tôi quá yếu đuối, quá hèn nhát?

Nhưng nỗi ám ảnh không thể rời bỏ tôi. Sức khỏe của tôi giảm sút, sức học hành xuống dốc không phanh. Lần đầu tiên bị bố đánh khi cô giáo chủ nhiệm gọi điện nhắc nhở về tình hình học tập của tôi. Đêm đó tôi quyết định bỏ nhà ra đi để lại một bức thư kể lại chuyện của mình.

Một cô bé 15 tuổi, không mang theo gì ngoài một ít tiền lẻ, không biết đi đâu về đâu. Đêm đầu tiên tôi ngủ bên mái hiên gần đồn công an phường. Bình yên. Sáng hôm sau gặp chị P hiện thuê trọ gần nhà tôi. Tôi nói dối là giận ba mẹ nên bỏ nhà đi. Tối đó, chị cùng đám bạn rủ tôi vào vũ trường để “giải khuây”. Tôi không muốn đi nhưng lại sợ làm chị P giận nên đành tặc lưỡi theo.

Chị P đưa cho tôi cốc nước cam, tôi uống một hơi. Chỉ vài phút sau toàn thân như bốc lửa, chân tay không muốn đứng yên, tôi như người mất hết lý trí chỉ cảm thấy một cảm giác bồng bềnh trống rỗng rồi tỉnh lại trên giường không một mảnh vải che thân.

Tôi trầm mình trong nước, kỳ cọ da thịt đến bỏng rát nhưng vẫn thấy còn dơ bẩn. Tôi nghĩ đến cái chết nhưng cái cảm giác lạnh buốt đã đánh thức tôi. Một chút lý trí còn lại nhắc nhở tôi đừng đẩy mình vào đường cùng. Tôi quyết định trở về nhà.


Người anh đáng sợ sau khi nghe tin thì trốn biệt về quê. Bố tôi bị suy sụp và ốm nằm liệt giường. Ông tự trách mình đã rước họa về nhà. Mẹ tôi chỉ biết lang thang đi tìm con. Đêm đầu tiên tôi về nhà, mẹ nằm bên cạnh thủ thỉ với tôi.

Mẹ nói bố rất thương tôi, nếu tôi bịa chuyện như thế để bỏ nhà ra đi thì tôi đang giết chết bố của mình. Dù còn non nớt nhưng tôi biết mẹ hiểu những lời tôi nói là sự thật và mẹ không muốn tin. Nghe lời mẹ, tôi nói với bố là do bị bố đánh nên bịa ra lý do để bỏ nhà đi. Nghe vậy bố tôi khỏe lại rất nhanh.

Tâm tính tôi hoàn toàn thay đổi. Nỗi ghê sợ đàn ông ngày càng lớn. Một lần khi người bạn trai cùng lớp khoác vai trêu đùa tôi đã vớ một thanh gỗ đánh cậu bạn phải vào bệnh viện. Ba mẹ bỏ ra một số tiền bồi thường khá lớn để mọi chuyện lắng xuống.

Lần khác, tôi điên cuồng la hét chỉ vì một người đàn ông nhận nhầm tôi giữa đám đông và vỗ vai tôi. Người ta phải đưa tôi vào bệnh viện trong tình trạng kích động không thể dừng được.

Ngôi nhà cũng trở thành tù túng khi chính người thân yêu của tôi không chịu tin hoặc không muốn tin tôi. Vừa thương bố mẹ, vừa căm ghét họ, cái tâm trạng giằng xé ấy đã khiến một con bé 15 tuổi như tôi mệt mỏi. Đôi khi tôi nghĩ đến cái chết. Lần đầu tiên tôi cắt mạch máu tự tử. Cái cảm giác khi cắt vào da thịt mình thật đau đớn khiến tôi quên đi nỗi đau đớn trong tâm hồn.

Mẹ chấp nhận lý do… tôi bất cẩn cắt nhầm phải tay khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Và từ giây phút đó, cắt vào da thịt mình như một phương pháp làm giảm bớt nỗi khó chịu đến trống rỗng hay những giây phút hoảng loạn tôi phải trải qua. Nhưng những vết sẹo chằng chịt trên tay càng nhắc tôi nhớ đến cái quá khứ kinh hoàng của mình.

Đã hai năm trôi qua kể từ cái đêm định mệnh ấy nhưng tôi vẫn không thể ngủ được mỗi đêm trời đổ mưa. Tôi ghê sợ đàn ông. Và tôi thích những người cùng giới với mình.

Tôi biết mình không còn giống những cô gái bình thường khác. Tôi biết mình đã trở thành kẻ đồng tính và căm ghét đàn ông nhưng tôi không còn làm chủ được bản thân, không còn yêu bản thân nữa. Nếu bố mẹ tôi dũng cảm chấp nhận sự thật, để giúp tôi trong cơn hoảng loạn thì có lẽ cuộc đời tôi đã khác.

7 comments:

Nặc danh nói...

Thực lòng khi đăng bài nhận xét này tôi không biết khuyên bạn thế nào, vì thực sự nếu tôi ở trong trường hợp đó, tôi cũng không biết mình như thế nào nữa, đặc biệt khi bạn chỉ mới 17, NHƯNG tôi biết một điều chắc chắn, chết là không phải là một kết quả tốt nhất, BẠN XỨNG ĐÁNG CÓ MỘT KẾT QUẢ TỐT ĐẸP HƠN NHIỀU!! BẠN PHẢI TIN VÀO ĐIỀU ĐÓ! điều tôi có thể giúp cho bạn là cho bạn một quyển sách: bạn hãy đọc và tìm cho mình một con đường tốt nhất cho bản thân! Quyển sách này tuy không nói về chuyện đau lòng của bạn, nhưng nó hướng dẩn cho bạn để có những quyết định sáng suốt ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn! Và tôi tin đây là điều mà bạn đang cần! Hy vọng nó sẽ giúp ích cho bạn! chào bạn!^^

Nặc danh nói...

anh la ng manh the da co gia dinh va 2nhoc doc bai nay cua em anh rat thong cam voi em len anh khuyen em hay quen qua khu diva hay song voi hien tai va tuuong lai em con tre doi con dai hanh phuc van o phia truoc va hay song cho that tot

Nặc danh nói...

a rat cam thong voi hoang canh cua e, nhung hi vong rang e chon con duong tu tu la ko dc, hy vong e se co su lua chon sang suot hon. chuc e co nhung nghi luc de vuong len

Nặc danh nói...

chuyen doi ko ai biet chuoc dc dieu gi se say ra em ah.leu biet chuoc dc moi chuyen thi minh se khac .anh doc nhung gi em tam su anh cung cam thay buon va cam thong voi em. anh cung la nguoi va cham xa hoi. cung chia xe tam su voi nhung nguoi nu dong gioi va nam dong gioi rat nhieu vi chuoc day anh cong viec len anh da va cham nhieu anh cung rat hieu. thoi em ah. qua khu thi mai la qua khu. ngay hom qua no se khac ngay hom nay .em hay vuot len chinh minh va hay lam theo nhung gi minh mach bao.hay phu? nhan nhan tat ca de? buoc di cho vung voi hien tai va tuong lai voi em con dai.o? phia chuoc.chuc em luon vui ve may man hanh phuc trong cuoc song.(hoangphuc_vn2010)

Nặc danh nói...

Song la phai co ban linh ban a. Cuoc song no khong may man voi minh nhug co nghi luc thj co the chien thang tat ca.hay song vi ban than minh ban nhe.

Nặc danh nói...

Những điều tồi tệ nhất mà em phải cảm nhận đã đi vào quá khứ rồi. Nếu anh là một người con gái như em, thì anh cũng đau đớn như em vậy. Thông thường mọi người hay nói hãy quên chuyện đó đi... Thực ra thì quá khứ của mình không quên được em ạ. Nó vẫn còn đó dưới hình thức này hay hình thức khác trong tận đáy lòng mình. Có một điều anh tin chắc rằng em cũng không muốn bị ám ảnh bởi những điều tồi tệ nhất đã xảy ra với em. Mỗi người có một và những nỗi đau riêng và rất là đau. Anh cũng đã từng có những nỗi đau của riêng mình. Nhưng em ạ, hãy nhìn về phía trước, nhìn về tương lai của em. Việc học, công việc,, trong tương lai của em sẽ giúp em nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng tích cực hơn. Em mới chỉ cảm nhận nỗi đau trong quá khứ, và đang đối diện với hiện tại. Nhưng em chưa thấy được tương lai của mình mà. Hãy thử hướng đến tương lai và mạnh dạn bước đi xem sao. Trong chuyện của em, thì em là nạn nhân chứ không phải là người gây nên tội. Chắc chắn tương lai của em sẽ được bù đắp xứng đáng những thiệt thòi mất mát của em. Đừng quá bi quan để rồi đánh mất tương lai của mình em nhé. Theo lẽ thì em sẽ phải được bù đấp xứng đáng những mất mát của mình, thế thì tại sao em lại bỏ đi những điều mình sẽ được nhận lãnh.
Quá khứ không mất hoàn toàn, nhưng sau này anh tin rằng em sẽ nhìn quá khứ ở nhiều góc nhìn khác nhau. Lúc đó, em sẽ thấy thoải mái, trưởng thành hơn và thấy mình là người có ích cho mọi người em ạ.
Hãy cố gắng lên nhé!

Nặc danh nói...

anh hok bit noi gi hon ah chj bit xl em thoi

Đăng nhận xét

Người theo dõi