Thâm nhập mạng lưới ăn chia cá độ online

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2010 |

Mạng lưới cá độ qua Internet tại Việt Nam đang phát triển một cách chóng mặt như nấm sau mưa, bất chấp việc ngày càng có nhiều hơn những đường dây tổ chức cá độ bị đưa ra trước vành móng ngựa.

Không phải đến bây giờ cá độ bóng đá qua Internet mới len lỏi vào Việt Nam, hình thức này đã có từ nửa thập kỷ trước, điển hình với đường dây của Dũng Kiều (tức Lai Thành Hữu) đã bị công an triệt phá năm 2005. Khi đó mạng (từ mà các con bạc chỉ các website cá độ bóng đá) ở Việt Nam chủ yếu là mạng 789 (ngoài ra còn có 2 mạng 818 và 1888) cũng nằm trong hệ thống của Dũng Kiều. Kể từ khi ông trùm Dũng Kiều sa lưới thì các mạng này cũng biến mất khỏi thị trường Việt Nam. Tuy nhiên, đó đơn giản chỉ là một sự thay vỏ, bởi mạng này ra đi lập tức có mạng khác thế chân.

Theo thông tin từ những tay chơi cốp cán thì hiện tại ở Việt Nam có 4 loại mạng phổ biến là S**bet, I**t888, 1**bet và M**sion88. Trong đó S**bet, 1**bet, M**sion88 được xem là đàng hoàng (tất nhiên là với luật lệ nước ngoài), là những công ty có trụ sở, có địa chỉ liên hệ và bảo hiểm tiền gửi rất rõ ràng (S**bet thậm chí còn là nhà tài trợ chính của CLB West Ham, 1**bet tài trợ cho Wigan, còn M**sion tài trợ cho Tottenham). Còn I**t888 lại là hãng cá cược chui, không địa chỉ liên hệ, không trụ sở, không gì cả (theo giới dân chơi đây chính là thế hệ sau của mạng “789 huyền thoại”).

Với những nhà cái "đứng đắn" như S**bet, 1**bet, M**sion88, người chơi chỉ cần sở hữu một tài khoản ngân hàng có khả năng thanh toán quốc tế là có thể đăng kí dễ dàng (vì có tiếng Việt hướng dẫn). Tuy nhiên, do việc thanh toán quốc tế ở Việt Nam vẫn khá phức tạp và dễ bị để ý, hơn nữa người chơi thường phải chờ thời gian nhất định (khoảng từ 1-3 ngày từ khi đặt lệnh rút tiền từ nhà cái) mới có tiền về tài khoản nên hình thức tự đăng kí chơi trực tiếp ở Việt Nam không được mấy ưa chuộng. Cá biệt, như M**sion88 còn cho con bạc có thể gửi tiền thông qua những tài khoản được đứng tên tại Việt Nam, để giúp các con bạc dễ dàng, thuận tiện hơn trong việc thanh toán.

Dù vậy, cả các nhà cái hợp pháp hay chui đều chủ yếu chen chân vào thị trường Việt Nam thông qua các đại lí (được gọi là các Agent – nhà đại diện). Trong giới thì các Agent được xem là đại lí cấp II. Mỗi Agent sẽ được cấp một tài khoản có đầu mã cố định (gọi là một tổng) có giá trị nhất định tùy thuộc vào cấp độ của Agent. Từ một tổng này có thể cắt ra nhiều mạng con bắt đầu bằng mã cố định của tổng đó. Ví dụ tổng có đầu mã cố định là Skc09 thì tất cả các mạng xuất phát từ tổng này đều sẽ có dạng là Skc09xxxx (chỉ khác nhau phần xxxx về sau). Một tổng có thể chia ra hàng chục, thậm chí hàng trăm mạng con, chỉ cần tổng giá trị các mạng này không vượt quá giá trị của tổng.

Ở trên Agent được gọi là các Master, các Master này chính là các đại lí cấp I. Nói nôm na, một tổng quản lí nhiều mạng con, còn một Master thì lại quản lí nhiều tổng.

Các Agent và các Master đều nhận được hoa hồng từ các nhà cái (tiền này được gọi là tiền Commission, gọi tắt là tiền COM). Tỉ lệ hoa hồng thường không lớn (chỉ khoảng 0.125%-1% tùy loại mạng và tùy loại độ), nhưng với tổng số tiền giao dịch khổng lồ trong 1 đêm thì số tiền COM thu được là rất lớn. Theo tay cá độ chuyên nghiệp N. "Tây", một Agent của S**bet, tiền COM trong một đêm lên đến một vài chục triệu là bình thường, dù tổng của N."Tây" mới chỉ thuộc loại “thường thường bậc trung” mà thôi.

Tuy nhiên, theo N."Tây", “ăn COM” chỉ là cách xưa như trái đất, giờ đây chẳng mấy Agent kiếm ăn bằng cách “ăn COM” mà có một cách khác lợi nhuận hơn gấp bội (sẽ được đề cập đến ở phần sau).

Với khoản lợi nhuận kếch xù như thế chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mạng lưới cá độ qua Internet tại Việt Nam đang ngày phát triển một cách chóng mặt như nấm sau mưa, bất chấp việc đang ngày có nhiều hơn những đường dây tổ chức cá độ bị đưa ra trước vành móng ngựa.

Chân dung những chiếc vòi bạch tuộc

Mạng thường chia làm 3 loại tùy thuộc mức độ cắt giá của nhà cái. Mạng giá A là mạng mà với các giải đinh như Ngoại hạng Anh, Serie A… nhà cái sẽ chỉ thu 5% tiền phế. Ví dụ MU gặp Chelsea bóng 0:0, đánh MU ăn đủ (bỏ 1 triệu ăn 1 triệu), còn đánh Chelsea sẽ chỉ ăn 95 (bỏ 1 triệu ăn 950 nghìn).Mạng giá B sẽ cắt phế nhiều hơn giá A 1% (6%), mạng giá C lại cắt phế nhiều hơn giá B 1% (7%).

Tỉ lệ hoa hồng (tỉ lệ tiền COM) trước hết thay đổi theo loại mạng. Mạng nào nhà cái cắt phế càng nhiều thì tỉ lệ hoa hồng càng lớn (ví dụ mạng giá B tỉ lệ hoa hồng sẽ là 0.25%, trong khi mạng giá A chỉ là 0.125%).

Ngoài ra tỉ lệ hoa hồng còn phụ thuộc vào loại độ mà con bạc chơi. Với các loại độ đặc biệt ít người chơi, khó ăn, như kèo xiên (kèo dây), bắt vị (bắt tỉ số), độ Châu Âu… thì tỉ lệ hoa hồng cao hơn hẳn những loại độ thông thường như độ tài/sỉu, độ bóng cả trận, hiệp I (tỉ lệ COM cho độ kèo xiên với mạng giá B lên tới 1% - cao gấp 4 lần bình thường). Đây có thể xem là một chính sách kích thích người chơi của nhà cái.

Trước hết rất khó để nhận biết các Agent hay Master nếu bạn không có những mối quan hệ từ trước, cũng như nếu không được dắt mối. Công việc của Agent rất đơn giản. Mọi sự tính toán hệ thống của nhà cái đã làm hoàn toàn tự động. Agent chỉ chiếu theo đó mà thu tiền (của người thua) hoặc chung độ (cho người thắng). Tất nhiên, việc này chẳng có Agent nào tự làm, mà vì lí do an toàn, hầu hết Agent đều có đàn em phụ trách đi thanh toán.

Bởi việc làm rất nhàn hạ, và không ngốn nhiều thời gian, nên Agent có thể là bất cứ ai, một doanh nhân thành đạt, một dân chơi, hay có kẻ trông lại chẳng khác gì một người lao động bình thường. Nhân vật N."Tây" mà chúng tôi nhắc đến ở trên, thậm chí còn làm việc cho một trang thể thao danh tiếng. Thế mới thấy, cái rễ cá độ này có vẻ đã len lỏi vào mọi ngóc ngách của cuộc sống.

Điều này được những thành viên trong giới đỏ đen cảm nhận rất rõ. Ví dụ như 3-4 năm trước, lấy mạng vẫn là một cái gì đó rất khó khăn, và chỉ có những con bạc tay to, VIP mới có thể tiếp cận loại hình cá độ hiện đại này. Khi đó để được chơi ngoài việc phải cốp đủ giá trị mạng định lấy (lấy mạng 100 triệu thì phải cốp cho Agent 100 triệu), có khi con bạc còn phải trả phí “thuê bao” 10-15 USD/ngày (tức là Agent ngoài tiền COM mà nhà cái trả còn nghiễm nhiên bỏ túi 10-15USD/ngày từ người chơi) hoặc phải cắt lại cho các Agent 1% tổng số tiền hoặc tổng số mã thắng đã đánh.

Chi phí bỏ ra lớn như vậy, nhưng hầu hết con bạc đều chỉ được tiếp cận với mạng giá C mà thôi. Còn hiện tại, mạng đã trở nên quá phổ biến không chỉ với những con bạc già, mà ngay cả mấy cậu sinh viên bập bẹ vào giới cũng cómạng trong tay.

Với việc phát triển như nấm sau mưa của các Agent, các Agent hiện nay đã phải làm đủ mọi cách để “tranh giành thị trường”. Nếu như ngày xưa, hầu hết con bạc đều bị bắt cốp tiền (tỉ lệ cốp tùy thuộc mức độ uy tín của con bạc với Agent) và các Agent thường không chấp nhận cho lấy mạng nhỏ (dưới 20 triệu), thì bây giờ gần như chẳng còn Agent nào còn yêu cầu tiền cốp, mạng 5-10 triệu cũng làm, mạng đến tay người chơi ở Hà Nội hầu hết đều đã là mạng giá A. Những khoản phí mà Agent tự đặt ra như đã đề cập ở trên đều đã được gỡ bỏ, thay vào đó không ít Agent còn hào phóng cho người chơi hưởng luôn tiền COM.

Vấn đề đặt ra ở đây là Agent không sợ con bạc chơi thua “bùng” tiền? Và nếu cho người chơi hưởng luôn tiền COM thì lợi nhuận của Agent từ đâu ra?

Câu trả lời rất đơn giản, thực tế người chơi rất khó “bùng” tiền của các Agent. Hầu hết Agent nào cũng sở hữu trong tay một đội quân đao, búa sẵn sàng “nhập cuộc” nếu con bạc nào “chẳng may” đến giờ hẹn lại không thanh toán còn điện thoại thì tò tí te. Đội thu tiền này làm việc rất chuyên nghiệp, có thể sử dụng bất cứ tiểu xảo, “nghiệp vụ” nào miễn là thu được tiền (từ nhẹ nhàng cho đến răn đe, sử dụng tay chân, hay khủng bố ở gia đình, cơ quan). Tóm lại, con bạc khi đã nợ tiền thì chỉ có một lựa chọn duy nhất là thu xếp mà trả, hoặc tạm lánh đi đâu đó một thời gian bỏ lại cho gia đình một mối nợ kếch xù phải lo mà thôi. Người viết từng chứng kiến Hưng “Hùng”, một dân chơi đất Hải Dương phải khăn gói sang CH Séc lánh nạn, để lại cho những người ở nhà món nợ lên tới 9 chữ số 0.

Ngoài việc sở hữu một đội quân thu nợ tinh nhuệ, Agent còn chẳng sợ bị “bùng” tiền bởi kể cả khi trường hợp này xảy ra, Agent cũng chẳng mất mát gì nhiều, chỉ đơn giản là “mỡ nó rán nó” mà thôi. Vì thực ra, trong số tiền con bạc thua ngoài một phần thua cho nhà cái nước ngoài, thì cũng có một phần không nhỏ là thua vào tay Agent.

Theo tiết lộ của N.Tây, bây giờ chẳng còn mấy Agent ăn COM, hầu hết Agent giờ đều thu lợi bằng cách “thầu” thêm. Chẳng là một mạng nhà cái phát ra thường được qui đổi thành điểm số nhất định, ví dụ là 800 USD tương đương với 800 điểm (trong giới cá cược 1 điểm này thường được gọi là 1 xu). Thế nhưng khi Agent đưa mạng đến tay con bạc thì giá trị 1 xu này không còn là 1 USD nữa mà thường 1 xu này thường được qui ước bằng 20.000 VNĐ, 25.000VNĐ, 30.000VNĐ, 50.000VNĐ cá biệt có nơi lên tới 250.000VNĐ tùy mức độ thầu vào của Agent. Agent sẽ hưởng (hoặc chịu) phần phụ trội do chênh lệch tỉ giá này (đây là người viết lấy ví dụ bằng USD, ngoài ra nhà cái nước ngoài còn có nhiều đơn vị tiền khác ít giá trị hơn như Yên, Nhân dân tệ.. khi đó tỉ lệ thầu của Agent nghiễm nhiên lại càng lớn).

“Nhà cái nước ngoài phải đầu tư hàng triệu USD tiền công nghệ, và trả công chuyên gia, mình thầu thế này chẳng mất gì lại tranh thủ luôn được công nghệ của nó thì tội gì. Mà nhà cái thì có thua bao giờ đâu”. N."Tây" lí giải đầy hồ hởi.

Nhưng liệu mọi thứ có thực sự là màu hồng giống như viễn cảnh của N."Tây"?

Còn nữa...

0 comments:

Đăng nhận xét

Người theo dõi