Bây giờ tôi đang cảm giác mình chới với giữa cuộc sống đầy rẫy những khổ đau và oái oăm này. Và trường hợp của tôi cũng thật là lắm oái ăm và chéo ngoe. Tôi thực sự căm phẫn chồng và con bé osin mới “nứt mắt” mà đã lả lơi. Chúng đã trà đạp lên niềm tin của tôi và hạnh phúc của gia đình tôi. Tôi hận chúng.
Tôi và Nam, tên chồng tôi đều sinh ra trong một gia đình trí thức khá giả và nề nếp. Tôi cùng học một lớp với Nam. Nhưng chúng tôi ít chơi với nhau vì hai đứa có mục đích học khác nhau. Tôi thích khối thiên về xã hội còn Nam thích học tự nhiên và dùng kiến thức đó để nghiên cứu như bố mẹ anh ấy.
Nhưng không biết số trời run rủi thế nào, lên cấp 3 chúng tôi học cùng trường, tôi học ban C, Nam học ban A. Mặc cho sự hờ hững của tôi ngày ngày, Nam vẫn làm cái đuôi đến cổng nhà tôi chờ tôi đi học. Vì bố mẹ tôi khá thân với gia đình Nam nên tôi đành miễn cưỡng chơi với Nam.
Ba năm cấp 3 tôi luôn là niềm mơ ước của nhiều chàng trai lớp trên, lớp dưới. Tôi cũng ngó lơ tất cả để tập trung ôn luyện cho thật tốt để tham dự các kì thi. Kết quả đem lại cho tôi nhiều mĩ mãn, khi tôi được tuyển thẳng vào đại học vì có thành tích xuất sắc tại kì thì học sinh giỏi quốc gia và thi ngoài nước. Và Nam cũng không hề kém cạnh gì tôi, anh cũng có vé vào thẳng đại học. Chúng tôi có nhiều thêm thời gian gần nhau vì hai gia đình thường gặp nhau.
Cứ thế, tình cảm của chúng tôi ươm mầm và nảy nở. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi đã trao và thế là suốt những năm đại học chúng tôi là một cặp đôi đẹp để bạn bè phải ngưỡng mộ. Ra trường, tôi và Nam ai cũng có việc làm ổn định lương cao vì vậy chúng tôi mới tính đến hôn nhân, rồi được gia đình đồng ý nồng nhiệt.
Một con đường dài đầy hạnh phúc và một mái ấm tươi đẹp được dọn sẵn cho chúng tôi. Những tháng ngày ấm áp và ngọt ngào bên anh. Mỗi khi “gần gũi” anh lại đều nhẹ nhàng vuốt ve yêu chiều không làm tôi đau. Tôi khá tự hào về chuyện “phòng the” vì tôi cũng tạo cho chồng những khoái cảm bất ngờ. Tôi thích nhìn mình “trần truồng” trước gương. Mỗi lúc thế chồng tôi đều tấm tắc khen tôi: “Nhìn thấy em anh chỉ muốn xông tới và cắn ngấu nghiến ngon lành”. Tôi mỉm cười: “Thảo nào, mấy gã ở công ty em cứ nhìn em ham muốn thế”.
Nhưng vì công việc ở công ty truyền thông quá bận rộn, tôi thường xuyên không ở nhà để chăm sóc gia đình và chồng. Mẹ tôi quyết định xin dưới quê một em gái tuổi “cập kê” sắc vóc bởi nhà tôi cần người phù hợp với vẻ trang nhã trong ngôi nhà. Nhìn cô em này cũng khá được, mặt mũi hài hòa, thân thể đầy đặn nên tôi khá hài lòng. Với lại con bé nhìn cũng ngoan tôi càng yên tâm công tác hơn.
Hai tuần, rồi 1 tháng trôi qua trong yên ả, tôi và chồng có cơm ăn ngon, nhà cửa sạch. Chồng tôi cũng hay ở nhà đợi tôi hơn. Tôi cảm thấy vui và hạnh phúc. Hôm ấy, tôi về hơi sớm chủ yếu là về cất xe để đi bộ ra quán làm tóc gần nhà. Mới 4h chiều đã thấy xe chồng tôi ở hiên. Tôi vào thì chỉ thấy anh ngồi xem bóng đá, thì ra cô bé giúp việc đi chợ. Tôi cất xe rồi ra ngoài gội đầu.
Gội rồi hấp tóc xong tôi mới lang thang dạo bộ về nhà, khẽ mở cửa tôi định khoe tóc với chồng tôi. Tôi ngạc nhiên vì nhà vẫn chưa được dọn sạch sẽ, cơm vẫn chưa nấu, đồ đi chợ vẫn vứt chỏng chơ ở bếp. Tôi đi lên phòng mình thì thấy một cảnh tượng đồi bại…
Tôi quát lên: “hai người cút đi”! Đứa con gái vấu víu bộ quần áo, chồng tôi cũng làm y hành động của con bé. Tôi suy sụp và bức bối. Tôi muốn phá tan cuộc hôn nhân này vì người chồng tôi rất lực thương yêu đã làm tôi đau đớn.
Tình yêu, niềm tin của tôi bị chà đạp không thương tiếc. Nhưng giá như tôi không mải lo toan sự nghiệp, không thuê ôsin mà tự lo việc nhà thì đâu đến nỗi. Tôi còn yêu chống, nhưng tôi làm sao quên được những hình ảnh nhơ nhớp kia, tôi làm sao để có thể tha thứ và cho cuộc hôn nhân của mình một cơ hội nữa. Tôi giận mình, hận chồng!
2 comments:
chia buồn cùng bạn! dù sao hãy giư lại mái ấm của mình. làm lai đc mà
thaonguyen chj dug bun nua.hay coj day la 1 baj hoc dj.
Đăng nhận xét