Đêm tân hôn bối rối

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010 |


Lẽ thường, chuẩn bị vào trận “súng ống” phải hoàng tráng lắm, đằng này của anh lại ỉu xìu như bánh đa gặp nước. Anh càng căng thẳng, nó lại càng ì ra, chẳng chịu làm nhiệm vụ.

Vợ chồng anh Hòa lấy nhau, có tới hai mặt con rồi nhưng kỉ niệm về đêm tân hôn có lẽ không bao giờ anh chị có thể quên.

Cỗ bàn, xong xuôi, mới 9h tối anh chị đã được gia đình “đặc cách” cho đi “động phòng”. Mặc dù, yêu nhau cũng đã lâu, tình cảm cũng vô cùng khăng khít nhưng chưa bao giờ hai người vượt quá giới hạn. Cho nên đêm tân hôn, với anh Hòa và cả vợ anh nữa vô cùng thiêng liêng và có ý nghĩa.

Nhưng cũng có lẽ vì sức nặng của nó cho nên anh Hòa tỏ ra hồi hộp tới mức căng thẳng. Ngày yêu nhau, trước mặt chị Ngân – vợ anh, lúc nào anh cũng đường hoàng, quần áo là lượt, kể cả rất gắn bó nhưng chưa khi nào chị tới nhà anh chơi mà anh lại mặc quần cộc. Lúc nào cũng chỉnh tề tươm tất.

Hôm nay, đã là vợ chồng rồi, nhưng anh Hòa vẫn cảm thấy ngượng. Vào phòng rồi, đã tắm rửa, mà anh vẫn còn mặc quần âu, áo trắng bỏ trong quần. Ngồi trong phòng, đợi vợ đi tắm mà anh hồi hộp toát mồ hôi, hai bàn tay cứ đan vào nhau như cậu học trò mắc lỗi đang chờ hình phạt của cô giáo.

Vợ anh tắm xong, vào phòng, tắt phụt bóng đèn sáng cũng khiến anh giật mình. Chị bảo anh lên giường đi ngủ, anh lắp bắp: “Đợi… đợi… anh tí”. Nhìn thấy chồng vẫn đóng bộ như hồi sáng làm chú rể, chị Ngân không nhịn nổi cười.

Gìn giữ gần 30 chục năm trời, giờ tự nhiên bị thấy hết, ai mà không xí hổ.

Chị nhẹ nhàng đến bên anh, vuốt ve mái tóc, lần lần cởi quần áo cho chồng. Lẽ thường anh Hòa phải thấy sung sướng, rạo rực lắm, đằng này, anh lại thấy run mới lạ, cứ y như sắp sửa phải lên ngọn đầu đài: “Gìn giữ gần 30 chục năm trời, giờ tự nhiên bị thấy hết, ai mà không xí hổ” – anh Hòa hài hước giải thích, khi kể lại câu chuyện này.

Từ trạng thái kín đáo bỗng chốc “tự nhiên” chủ nghĩa trước mặt một người con gái, dù người ấy là vợ với anh Hòa đã là cả một thử thách. Nhưng thử thách khó khăn hơn vẫn còn đang đợi anh.

Đêm tân hôn, vợ chồng son làm gì ai chả biết. Anh Hòa cũng biết, nhưng anh không biết phải bắt đầu như thế nào? Anh thấy người ta bảo cái giây phút “ấy” nó thần tiên lắm. Mấy ngày trước khi đám cưới diễn ra, mấy anh bạn đi trước có kinh nghiệm, đòi bổ túc cho anh Hòa nhưng anh ngượng không chịu nên giờ mới “chết”. Người ta gọi anh là Hòa ngố, quả không sai.

Lẽ thường, chuẩn bị vào trận, thì “súng ống” phải hoàng tráng lắm, đằng này sao của anh lại ỉu xìu như bánh đa gặp nước thế này. Anh Hòa càng căng thẳng, vội vàng, nó lại cứ càng ì ra, chẳng chịu làm nhiệm vụ.

Chị Ngân, biết chồng căng thẳng nên chỉ tủm tỉm cười rồi an ủi anh nhẹ nhàng. Nhưng anh Hòa lại nghĩ vợ thương hại mình nên anh càng căng thẳng. “Hay mình là thằng bất lực. Bình thường những lần ôm cô ấy vào lòng ở bên hồ Tây nó vẫn cứ “cựa mình” lớn nhanh như Thánh Gióng cơ mà. Sao hôm nay lại thế này, mất mặt quá”.

Thế rồi, đêm tân hôn, anh Hòa chẳng làm ăn được gì, chỉ nằm ôm vợ mà trong lòng hậm hực không sao ngủ được.

Vợ chồng anh Thành cũng để dành đêm tân hôn ở một khách sạn sang trọng ở thành phố Đà Lạt mộng mơ. Vợ chồng anh cũng sẽ có một đêm động phòng tuyệt cú mèo nếu như không có vị khách không mời.

Hai vợ chồng đang hú hí, chơi trò “bịt mắt bắt dê” thì có tiếng gõ cửa. “Vô duyên, đêm hôm còn gõ cửa làm phiền người ta” – anh Thanh vừa nói, vừa lần lần tìm vợ yêu, vì theo như giao hẹn của vợ, anh phải bịt mắt để “bắt” vợ, lúc ấy mới được “ăn trái ngọt”, anh mặc kệ tiếng gõ cửa.

Nhưng tiếng gõ ngày một lớn hơn, kèm theo tiếng gọi: “Nguyên ơi, anh biết em ở trong đó, mở cửa cho anh, anh sai rồi, anh đến để tạ lỗi với em đây”. Kì lạ! Vợ anh Thành cũng tên là Nguyên. Anh Thành miễn cưỡng ra mở cửa. Đứng trước anh là một tên say khướt, tay cầm chai rượu, miệng lảm nhảm gọi Nguyên ơi, Nguyên ơi.

Vợ anh Thành ở trong phòng phải giữ cho tim mình khỏi bay ra khỏi lồng ngực. Nhưng thực ra chỉ là trùng tên thôi. Gã say rượu kia, cứ lải nhải đòi lao vào phòng để gặp người yêu cũ tên Nguyên, nhưng hiển nhiên là anh Thành không cho phép.

Hắn năn nỉ không được, đập vỡ chai rượu, đe dọa đánh anh Thành nếu như không cho hắn gặp người yêu Nguyên của hắn. Giằng co một hồi, nhân viên bảo vệ khách sạn kịp thời can thiệp giải nguy cho vợ chồng anh Thành, chị Nguyên. Họ cho biết, đây là một khách trọ trong khách sạn, người này chắc bị thất tình, và cả tâm thần nữa, lúc nào cũng uống rượu và gọi tên người con gái tên Nguyên. Hắn ta ở đây 2 tuần rồi, trong mắt hắn, cô người yêu tên Nguyên chỉ ở đâu đó trong khách sạn này thôi, nên hôm nay mới gây khó dễ cho vợ chồng anh Thành.

Thế là mất hứng. Tên thất tình đã phá ngang đêm tân hôn của hai người. Dù vẫn được “ăn trái ngọt” nhưng anh Thành vẫn hậm hực vì có tên khách không mời làm giảm cảm hứng của vợ chồng anh.

0 comments:

Đăng nhận xét

Người theo dõi