Nửa đêm, chị nhận được tin nhắn của tình địch bảo chị rằng cố mà ngủ đi, đừng cố đợi chồng bởi anh ấy đang bận "phục vụ" cô ta.
Cái tin Trung chìm sâu vào lâu đài tình ái với một cô gái không ra gì khiến cho cả khu phố xôn xao. Người nào có bồ thì còn tin được, chứ với Trung thì nghe hơi hoang đường, vì vợ Trung là người có đủ công, dung, ngôn, hạnh. Họ lại mới cưới nhau được hai năm, cô con gái hơn một tuổi xinh xắn như búp bê, nhìn vào chỉ muốn ôm ấp, hôn hít, không ai nỡ làm cho cô bé khóc. Mọi chuyện vỡ lở khi người ta chứng kiến cảnh Xuân, vợ Trung, vai khoác ba lô, tay ôm con lầm lũi chui vào chiếc taxi, không trả lời những câu hỏi han của bà con khối phố. Xuân đi buổi sáng thì ngay trưa hôm ấy, những người thạo tin đã tìm cách bắt chuyện với người giúp việc nhà Trung để chắp nối các chi tiết thành câu chuyện khó tin nhất trong khu phố này.
Ai cũng bảo Xuân tốt phước, kiếm được ông chồng chí thú làm ăn. Tối thì 10, 11 giờ mới về đến nhà, thứ bảy, chủ nhật cũng không dám nghỉ. Xuân cũng tự thấy phúc phận của mình. Đang trong giai đoạn cho con bú nhưng cô không thể bỏ thói quen chờ chồng về ăn cơm. Nhìn Trung đêm nào cũng lặng lẽ dắt xe vào nhà trong bộ dạng bơ phờ, mệt mỏi, Xuân xót xa lắm. Bao nhiêu lần bảo Trung làm ít thôi, để còn giữ lấy sức khỏe, mà đâu vẫn vào đó. Thứ 7, chủ nhật, hiếm khi bảo được Trung ngồi yên ở nhà. Lúc nào cũng cứ chực lao đi kiếm tiền, nhìn đến là tội.
Nói mãi thì Trung cũng chỉ ậm ừ: "Vợ đẹp, con khôn, không kiếm tiền về thì để người khác nẫng mất à?". Xuân mát ruột mát gan lắm, dù nhiều khi cô tự hỏi không biết cái không khí gia đình yên ấm này có thể gọi là hạnh phúc không, khi con cô hầu như chỉ biết có mẹ và người giúp việc. Con gái ngủ thì bố mới về. Con gái dậy thì bố đã đi. Mấy ngày nghỉ cũng chỉ quẩn quanh bên mẹ.
Níu kéo làm gì, khi cô cũng không biết mình phải tiếp tục sống thế nào bên một con người dị ứng với sự chu toàn... (Ảnh minh hoạ)
"Cách đây một tháng, cháu thấy cô vừa nói chuyện điện thoại với bà nội vừa khóc thút thít", người giúp việc kể chuyện với mấy bà hàng xóm nhà Trung. "Cô bảo nửa đêm nó nhắn tin vào máy con, khuyên con cố mà ôm con ngủ đi, chồng con đang bận phục vụ nó". Không khí phẫn nộ bao trùm lấy đám người hiếu kỳ. Xưa nay chuyện đàn ông bồ bịch là chuyện thường. Nhưng mới lấy vợ hai năm mà đã sa đà đến mức để bồ nhí nhắn tin trêu tức vợ như Trung thì chẳng mấy ai tin nổi. Điều nực cười là cả khu phố này ai cũng ghen tị với hạnh phúc của vợ chồng Trung. Chồng thì chí thú làm ăn. Vợ thì là một mẫu người trong mơ của khối anh nhà giàu.
Giờ, cái gia đình hạnh phúc ấy trở thành nỗi ám ảnh của nhiều người. Nghe bảo mẹ đẻ của Trung muốn cùng con dâu đi đến tận hang ổ của "con quỷ cái" để cho nó biết thế nào là mùi vị của kẻ cướp chồng người khác. Xuân không đi. Cô chỉ biết khóc ròng rồi bảo: "Con cứ tưởng chăm sóc chồng là điều mà người phụ nữ nào cũng cần phải làm. Không ngờ chồng con bảo, con chăm sóc anh ấy quá khiến anh ấy có cảm giác như đang ở với một bà mẹ thứ hai. Con tốt quá, anh ấy không chịu nổi! Thôi, cũng tại con lấy nhầm người. Đánh ghen cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ thêm bẩn tay mình mà thôi".
Trước nguy cơ đổ vỡ hôn nhân, có nhiều cách để các cặp vợ chồng sửa sai. Riêng Xuân, cô không biết mình phải làm gì để kéo chồng trở về. Giá như Trung bảo cô ăn mặc lôi thôi, nấu nướng vụng về, nói nhiều làm ít, cô còn có cơ hội để hoàn thiện mình. Đằng này, lỗi của cô chỉ ở trong một cụm từ: tốt quá! Hàng xóm láng giềng nghe chuyện mà bàng hoàng. Người bảo Trung mắc phải bùa mê thuốc lú. Kẻ đa nghi thì nghĩ ngay đến những bí mật khó nói giữa hai vợ chồng Trung. Chỉ có Xuân là trống rỗng đến nỗi không thể phân tích thêm được điều gì.
Cô không buồn giữ cái gia đình mà tối tối vợ chờ cơm chồng đến tận đêm khuya, thứ bảy, chủ nhật bó gối ôm con nhìn thiên hạ đổ ra đường hưởng thụ ngày nghỉ. Cái cảm giác thiếu thốn rất khó gọi tên bây giờ đã được định hình khi Trung chính thức nói với cô rằng anh ta chán phải sống với một người hoàn hảo: cô chưa bao giờ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình. Mẹ chồng Xuân khóc lóc, nài nỉ Xuân ở lại để níu kéo cuộc hôn nhân này. Nhưng Xuân chỉ im lặng. Níu kéo làm gì, khi cô cũng không biết mình phải tiếp tục sống thế nào bên một con người dị ứng với sự chu toàn. Người ta ai cũng muốn vươn tới sự hoàn hảo, còn cô thì đang phải khóc vì sự hoàn hảo của chính mình.
0 comments:
Đăng nhận xét