Bị "hiếp" trên đường về nhà

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2010 |

ôi tỉnh dậy lúc trời tờ mờ sáng, quần áo thì bị xé nát tươm, trên thân áo còn vương một vài vệt máu hồng hồng, cảnh tượng xung quanh vắng vẻ và lạnh lẽo. Tôi vội vàng thay bộ quần áo khác rồi đi bộ một mạch men theo đường quốc lộ.

你能认出她胸上是什么刺青吗?43

Vừa nghe thấy đám bạn hí hửng bàn kế hoạch tổ chức đi dã ngoại ở Cát Bà 2 ngày 1 đêm, tôi đã ngay lập tức bật dậy phản đối quyết liệt làm cả lũ đứa nào cũng mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện gì. Tôi đành phải lấy tạm lí do không được đi qua đêm để đề nghị bọn nó tổ chức đi gần nội thành cho tiện. Vốn dĩ tôi cũng muốn đi, vì những năm tháng học Đại học chẳng có nhiều cơ hội được đi chơi và giao lưu cùng bạn bè, nhưng cứ nghĩ lại cái cảnh tượng đã xảy ra cũng tại cái nơi đó là tôi lại cảm thấy sợ hãi và rùng mình.

Tốt nghiệp lớp 12 với kết quả cao, lớp chúng tôi có tự tổ chức đi tham quan Cát Bà 2 ngày, một phần để xả hơi và một phần cũng là để lưu lại những kỉ niệm đẹp của thời phổ thông. Lớp chúng tôi tuy không đoàn kết cho lắm nhưng những lần đi chơi thì luôn đông đủ mọi người. Mặc dù đã phân chia nhiệm vụ từ trước khi lên xe nhưng khi đến nơi thì lại có người thoái thác công việc rồi lại có những xích mích, ghen tị xảy ra. Tôi vốn tính thẳng thắn lại nóng nảy nên có điều gì không vừa ý là nói luôn. Và kết quả cuối cùng là tôi đã cãi nhau với một bạn trong lớp, vốn dĩ chúng tôi đã chẳng ưa gì nhau.

Bị "hiếp" trên đường về nhà, Bạn  trẻ - Cuộc sống,

Tôi biết phải làm sao để thoát khỏi nỗi ám ảnh đó bây giờ?

Trong lúc tức giận, cô ấy đã buông những lời khó nghe với tôi. Bực mình quá nên tôi đã tát cho cô ta một cái rồi đùng đùng thu dọn đồ đạc để đi về. Mặc dù lúc đó trời đã tối và chúng tôi còn chưa kịp ăn gì. Mấy đứa bạn thân có khuyên tôi không nên mất bình tĩnh như thế, rằng trời bây giờ tối rồi về một mình nguy hiểm lắm, nhưng tôi không nghe. Tính tôi cố chấp, tôi không thể tiếp tục ở lại để vui chơi được khi mà cứ phải nhìn thấy cô ấy.

Trời đã chập tối, tôi một mình bắt taxi về. Nếu đi nhanh chắc 9 giờ là tôi có mặt ở nhà. Ngồi trên xe tôi cứ nghĩ đến trận cãi nhau vừa xảy ra, cảm giác bực mình và khó chịu vẫn còn đọng lại trong đầu tôi khiến tôi càng thêm bức xúc. Tôi cố gắng chợp mắt một lúc để quên đi cái cảm giác vừa đói vừa tức giận. Rồi bỗng nhiên xe đang đi thì phanh kít lại khiến tôi tỉnh giấc. Tôi cứ ngỡ là đã về đến nhà, chưa kịp suy nghĩ gì thì cái gã tài xế đã ôm chầm lấy tôi rồi giở trò đồi bại. Lúc hắn tiến sát đến người tôi, tôi đã hét lên nhưng không có ai nghe thấy, đoạn đường này khá vắng vẻ, trời lại tối nên chẳng có ai qua lại. Tôi càng hét hắn càng ghì chặt vào người tôi. Cả người tôi nằm gọn trong vòng tay của hắn. Tôi đau đớn quằn quại, đôi tay yếu ớt của tôi chỉ còn biết đấm những nắm đấm bất lực vào lưng hắn và miệng thì kêu lên những tiếng kêu nhỏ dần, nhỏ dần.

Tôi tỉnh dậy lúc trời tờ mờ sáng, quần áo thì bị xé nát tươm, trên thân áo còn vương một vài vệt máu hồng hồng, cảnh tượng xung quanh vắng vẻ và lạnh lẽo. Tôi vội vàng thay bộ quần áo khác rồi đi bộ một mạch men theo đường quốc lộ. Đi một đoạn khá xa, cả người tôi mệt mỏi rã rời, suốt từ chiều hôm qua đến giờ tôi chưa ăn gì. Ngực tôi vẫn còn đau nhói, toàn thân ê ẩm. Tôi vừa đi vừa khóc, tôi thấy ân hận khi đã không nghe lời mấy đứa bạn. Tôi cố gắng đi thật nhanh vì vẫn còn cảm giác sợ, cuối cùng cũng đến được một trạm xe buýt. Lúc này tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn được một chút.

Bị "hiếp" trên đường về nhà, Bạn  trẻ - Cuộc sống,

Ngực tôi vẫn còn đau nhói, toàn thân ê ẩm.

Tôi trở về nhà sớm hơn dự định, mọi người đều hỏi thăm nhưng tôi chỉ im lặng. Phải mất một thời gian khá lâu tôi mới có thể quên được cái cảm giác sợ hãi lúc đó. Bây giờ tôi đã là một sinh viên Đại học, bạn bè cũng nhiều, đi chơi cũng nhiều. Nhưng lần nào tổ chức đi qua đêm là tôi lại từ chối, không dám đi. Tôi sợ. Và lần này cũng vậy, mặc dù lớp tôi rất vui vẻ, đoàn kết và thân thiện, tôi cũng muốn đi, muốn tham gia các phong trào sôi nổi của lớp nhưng tôi vẫn chưa thể thoát khỏi cái cơn ác mộng kinh khủng đó.

Bây giờ tôi rất sợ khi phải làm điều gì đó một mình. Bạn bè có chế diễu tôi trẻ con thì tôi cũng đành chịu, tôi không thể bày tỏ nỗi sợ hãi của mình cho bất kì ai. Tôi không biết phải làm sao để thoát khỏi những ám ảnh đau buồn đó! Thực sự... đấy là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất mà tôi không thể nào quên được trong kí ức của mình!

4 comments:

cuonghaitac2008 nói...

oi that. la` qua' khu' dau buon`.
minh thay' cac' ban. gai' ne^n di ta^p.vo~ de? tu. bao? ve. minh`.~.~

Fun nói...

Dù mình là con trai, nhưng khi đọc bài, mình rất cảm thương đến bạn. Chúc bạn may mắn trong cuộc sống!

Anonymous nói...

Chuyen fet' 100%. Cat ba ve thanh pho ko co taxi , cung ko co xe buyt. va 9h dem cung ko the di duong bo ve thanh pho.

bigtiger nói...

dù là chuyện có thật hay ko thật thì củng thương cảm đối với hoàn cảnh này, mình là con trai nghe thấy rất bất bình, chém chết cái thằng tài xế taxi mất dạy

Đăng nhận xét

Người theo dõi