Vcl vì anh nỡ tham vàng bỏ ngãi?

Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009 |

Anh biết tôi bắt gặp cảnh anh tình tứ bên người đàn bà khác. Ấy vậy mà anh không một lời giải thích, không một câu xin lỗi, trái lại, anh luôn miệng bảo chia tay, ly hôn và không ngần ngại buông những câu xúc phạm tôi!

Sao anh nỡ tham vàng bỏ ngãi?
Sao anh nỡ tham vàng bỏ ngãi anh ơi
Tôi và anh quen nhau rất tình cờ. Chúng tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê và chỉ cách nhau chưa đầy 2 km. Ấy vậy mà khi vào Sài Gòn lập thân, chúng tôi mới quen nhau và gắn bó với nhau từ độ ấy!
Ngày ấy, tôi và anh thật sự hạnh phúc khi được ở bên cạnh nhau! Cũng vì yêu và tin tưởng nhau nên chúng tôi quyết định thuê một căn phòng nho nhỏ để được ở bên nhau. Cái cảm giác được nằm bên cạnh anh thật lạ lẫm nhưng cũng hạnh phúc biết bao! Cứ mỗi chiều đi làm về, anh lại vội vã dắt xe vào nhà, vội vã ôm chầm lấy tôi trong sự nhớ nhung và khao khát… Cuộc sống bon chen, vất vả nơi đất khách quê người đã gắn kết chúng tôi lại với nhau, cùng chia sẻ với nhau những khó khăn trong công việc và hạnh phúc ngập tràn trong căn phòng bé nhỏ chỉ có tôi và anh!
Chúng tôi đã cùng trải qua biết bao khó khăn và thử thách. Anh đã đi làm nhưng những đồng lương còm cõi cũng không đủ chi tiêu cho những sinh hoạt trong gia đình, trong khi đó tôi còn phải đi học. Vì thế, hàng tháng bố mẹ lại gửi cho tôi một khoản nho nhỏ để thêm thắt chi tiêu hàng ngày.
Anh bị bệnh nặng, chữa mãi cũng chẳng có tiến triển gì. Tôi tìm hiểu và được biết căn bệnh của anh sẽ kéo dài đến suốt đời và có thể, nó sẽ biến chứng thành căn bệnh ung thư quái ác. Tôi rất buồn và lo lắng cho anh nhưng vẫn một lòng chăm sóc anh! Ngày ngày tôi lại đi chợ nấu cơm thật ngon cho anh, có khi cả tháng liền anh phải ăn cháo nhưng tôi vẫn tận tình quan tâm, chăm sóc và yêu thương anh… Anh uống thuốc tây không khỏi, tôi lại đi cắt thuốc nam cho anh, tôi vẫn kiên trì ngày sắc thuốc ba lần với hi vọng anh sẽ khỏi bệnh.
Sao anh nỡ tham vàng bỏ ngãi?, Bạn trẻ - Cuộc sống,
 Chỉ xót cho số phận của đứa trẻ sinh ra đã không có được tình thương của bố và chứng kiến cảnh tủi nhục của mẹ nó!
Những ngày tháng khó khăn ấy, hai đứa lại nằm ôm nhau khóc. Những ngày ấy, Sài Gòn rả rích mưa, tôi nghĩ thầm phải chăng ông trời cũng khóc thương cho số phận tréo ngoe của hai đứa… Và thần may mắn đã mỉm cười với chúng tôi khi căn bệnh của anh đã có những tiến triển tốt và sau đó thì anh khỏi hẳn…
Rồi chúng tôi quay ra Bắc để làm đám cưới. Cuộc sống chật vật vẫn đeo bám lấy chúng tôi. Sau đám cưới, tôi có xin được việc làm ổn định, còn anh, vì tự ái với Sếp nên đã nghỉ việc. Dù cuộc sống vẫn khó khăn nhưng gia đình chúng tôi vẫn luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc!
Tôi có bầu sau một năm chúng tôi lấy nhau. Nhưng, cũng từ độ ấy, anh thường xuyên về muộn và bận rộn với những chuyến công tác xa nhà. Những ngày ốm nghén, tôi rất cần anh bên cạnh, muốn anh đưa đón đi làm những hôm tôi mệt mỏi… nhưng tôi vẫn nuốt những nhọc nhằn , khó khăn vào trong vì nghĩ anh còn bận rộn với công việc của mình nên tôi không dám làm phiền anh nữa!
Ngày bé trai kháu khỉnh ra đời. Tôi rất hạnh phúc vì được làm mẹ thì xen lẫn một cảm giác bất an và lo lắng… lo anh đang dần rời xa cuộc sống của tôi!
Mẹ chồng xuống ở cùng để trông con cho chúng tôi đi làm. Đôi khi, mẹ chồng hay gắt gỏng nhưng tôi hiểu mẹ chồng khó tính là điều không thể tránh khỏi. Nhưng có những lúc như vậy, tôi rất mong sự đồng cảm của anh, cần bờ vai anh để khóc những lúc cô đơn, buồn tủi… nhưng trái lại, anh lại thường xuyên hắt hủi và gây sự với tôi…Tủi thân lắm nhưng tôi tự động viên mình: “Chắc có lẽ do bị áp lực công việc nên anh mới khó tính như vậy!”.
Mỗi đêm ngồi nhìn anh ngủ mà tôi tự hỏi: “Không biết anh đang nghĩ gì nhỉ?”.  Và chỉ chờ đến lúc anh ngủ say, tôi mới trộm ôm anh để xóa tan mọi nghi ngờ, nhớ nhung, khao khát gần gũi chồng vợ…  Nhưng cuối cùng, tôi cũng không dám chạm vào người anh vì sợ làm anh tỉnh giấc, nhưng thưch sự tôi rất cần sự yêu thương của anh, dù chỉ là một nụ hôn nhè nhẹ, một cái ôm động viên hay những cử chỉ dịu dàng như ngày mới yêu nhau thôi… Cuối cùng, tôi cũng chỉ biết lặng lẽ ngồi nhìn anh đang chìm sâu trong giấc ngủ.
Sao anh nỡ tham vàng bỏ ngãi?, Bạn trẻ - Cuộc sống,
Anh đã rời xa tôi để đến với người đàn bà khác...
Một ngày, đang trên đường đi làm. Tôi như chết lặng trên đường khi nhìn thấy chồng mình đang chở một người phụ nữ khác sau xe trông rất tình tứ. Cả thế giới dường như đổ sập xuống chân tôi, đầu óc quay cuồng, hạnh phúc vụn vỡ… tôi như con thuyền lênh đênh trên biển, không biết đâu là đích mà mình sẽ phải đến...
Anh biết tôi bắt gặp cảnh anh tình tứ bên người đàn bà khác. Ấy vậy mà anh không một lời giải thích, không một câu xin lỗi, trái lại, anh luôn miệng bảo chia tay, ly hôn và không ngần ngại buông những câu xúc phạm tôi!
Tôi đau đớn lắm! Nhưng biết làm sao đây khi đứa con tôi chưa đầy một tuổi. Nếu chia tay, con tôi lớn lên sẽ không có tình thương của cả bố lẫn mẹ!  Nhưng nếu cam chịu sống trong một ngôi nhà, suốt đời này tôi chỉ là người vợ hờ của anh mà thôi!
Tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong và câm lặng chịu đựng. Chỉ xót cho số phận của đứa trẻ sinh ra đã không có được tình thương của bố và chứng kiến cảnh tủi nhục của mẹ nó! Lối thoát nào cho cuộc sống bất hạnh của tôi đây? Xin mọi người hãy cứu tôi với!

0 comments:

Đăng nhận xét

Người theo dõi