Tôi nhìn sang Hà, cô ấy vẫn đang ngủ say, những lọn tóc nâu tuyệt đẹp phủ lên đôi môi hồng nũng nịu. Mở điện thoại, tôi thấy có 4 cuộc gọi nhỡ của vợ - những cuộc gọi nhắc tôi trở về với thực tại của mình.
Đôi mắt buồn mênh mang mà tôi đã từng yêu say đắm giờ đang nhìn tôi đầy chờ đợi..
Tôi gặp Hà khi còn là sinh viên. Ngày chúng tôi gặp nhau, tôi đang chạy vội xuống cầu thang thì va phải cô ấy, tay ôm một bó violet rất to. Bó hoa rơi xuống đất, cô ấy lườm tôi “cháy sém” cả tóc dù tôi đã nói lời xin lỗi.
Sau này khi yêu nhau tôi mới biết Hà thích nhất hoa violet và cô ấy tặng hoa này cho tất cả bạn bè khi đến sinh nhật họ, như muốn “truyền tình yêu” với hoa violet đến mọi người.
Hà sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng không hạnh phúc. Bố cô ấy công khai có vợ bé và mẹ Hà - một người phụ nữ an phận - đã cam chịu sống cảnh “chồng chung” như thế cho tới lúc bà qua đời năm 55 tuổi, khi Hà chuẩn bị thi đại học.
Sau khi mẹ mất, bố đi bước nữa, Hà chuyển tới một căn hộ tập thể nhỏ sống một mình. Nhà cô ấy phủ kín màu tím của hoa violet, từ màu sơn tường tới các loại hoa, đồ trang trí. Không chỉ thế, Hà trang điểm cũng chỉ bằng tông tím: Mắt, môi và móng tay. Cô ấy đẹp như một nàng công chúa mỗi khi xuất hiện trước mặt tôi trong một bộ váy tím và đôi môi tím, vì thế tôi đặt tên cho cô ấy là “công chúa violet”.
Sau buổi va phải Hà, chúng tôi biết nhau và tôi nài nỉ xin số điện thoại cô ấy với lý do “anh mời em đi uống nước để xin lỗi”. Hà cho tôi số điện thoại ngay nhưng rất dửng dưng khi tôi mời đi uống nước và thậm chí còn từ chối với lý do “em chưa nhớ ra anh là ai”!
Tôi vẫn kiên trì gọi điện và cuối cùng Hà cũng đồng ý đi uống nước với tôi. Khi ấy tôi rất muốn mua tặng Hà một món quà gì đó nhưng nghĩ mãi không ra. Nhớ tới bó hoa violet Hà cầm trên tay, tôi nghĩ chắc là Hà thích hoa đó và cố tìm xem có gì thú vị liên quan đến loài hoa này hay không. Cuối cùng, khi ra hàng sách, tôi tìm được cuốn truyện mang tên “Hoa violet ngày thứ tư”. Tôi mua ngay quyển truyện tặng Hà. Cô ấy tỏ ra vô cùng thích. Ngay ngày hôm sau, Hà nhắn tin cảm ơn tôi. Hà kể đã thức cả đêm để đọc hết cuốn truyện này.
Hà rất thích cuốn truyện “Hoa violet ngày thứ tư” do tôi tặng.
Tôi nói lời yêu Hà trong một buổi tối trời mưa rất to. Khi ấy tôi chở Hà về nhà và chúng tôi đều ướt sũng vì không mang áo mưa. Tới chân cầu thang nhà Hà, cô ấy xuống xe và hất tóc sang một bên. Tôi vẫn nhớ gương mặt Hà lúc đó - phủ một màu tím nhạt bởi nước mưa làm trôi màu mắt và màu môi. Tôi đột nhiên cảm thấy rất muốn ôm cô ấy vào lòng và tôi đã làm như vậy. Tôi đặt lên môi Hà một nụ hôn nhẹ, đôi môi ấm áp dưới trời mưa lạnh khiến tôi chẳng thể nào quên...
Bố mẹ tôi cương quyết phản đối việc tôi yêu và muốn cưới Hà khi biết bố cô ấy lấy vợ bé, có con nhỏ xíu ở tuổi lục tuần, mẹ thì đã mất và Hà sống một mình. Khi đó bố mẹ tôi đã ướm cho tôi một cô gái con bạn học của bố tôi. Cô ấy tên là Linh, khá xinh, sắc sảo và ngay từ khi Linh đến nhà tôi chơi lần đầu, tôi đã nhận ra cô ấy rất thích tôi.
Linh không có nhược điểm gì - ít nhất là vẻ bề ngoài - nhưng tôi không yêu cô ấy. Tuy nhiên mẹ tôi vẫn thường xuyên mời Linh đến nhà ăn tối để tôi có điều kiện tiếp xúc với Linh nhiều hơn. Biết ý bố mẹ là vậy nhưng tôi vẫn không thay đổi và quyết định mời Hà tới nhà một lần để bố mẹ biết mặt bạn gái tôi.
Tối đó cách đây 3 năm. Bố mẹ đón tiếp Hà vui vẻ và khách sáo như tất cả những người khách khác. Khi ăn tối xong, chúng tôi ra phòng khách uống nước và tôi vô tình đánh đổ cốc cà phê vào quần áo. Tôi lên tắm và thay đồ. Xuống nhà thì thấy Hà ngồi yên dưới phòng khách một mình. Trông Hà rất buồn và cô ấy nói với tôi là muốn về nhà ngay. Tôi gặng hỏi thế nào Hà cũng chỉ im lặng. Hôm sau cô ấy nhắn tin đề nghị chia tay và tôi cảm thấy vô cùng sững sờ. Tôi gọi điện cho Hà nói: “Cho anh biết lý do, sau đó em muốn thế nào cũng được” nhưng Hà từ chối nói chuyện và cô ấy tránh mặt tôi kể từ đó.
Sau khi chia tay Hà, tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều, một vài lần tôi đứng chờ Hà ở gần nhà cô ấy nhưng đều không gặp. Cho tới một hôm tôi thấy Hà được một anh chàng rất điển trai chở về... Trái tim tôi thắt lại. Tôi về nhà, không ngủ được nhiều ngày sau đó và nhận lời yêu Linh rồi kết hôn chỉ sau vài tháng - một cuộc hôn nhân đúng như bố mẹ tôi mong đợi.
Chúng tôi nhanh chóng nhận ra không hợp nhau ở bất cứ điểm nào. Vợ tôi là người quan hệ rộng và thời gian cô ấy ở ngoài đường nhiều hơn thời gian ở nhà. Còn tôi, ngày nào tôi cũng nhớ đến Hà... nhất là mỗi khi thấy người ta bày bán hoa violet trên phố.
Tôi không biết liệu tôi có đủ can đảm gặp lại Hà nữa hay không bởi nếu gặp lại, có lẽ tôi sẽ không thể xa cô ấy được nữa...
Tôi gặp lại Hà trong quán cà phê mà chúng tôi vẫn thường ngồi khi còn yêu nhau. Khi ấy vợ tôi vừa sinh con. Tôi đi uống cà phê với hai anh bạn còn Hà đi với một cô bạn gái. Hà vẫn đẹp như lần cuối tôi nhìn thấy cô ấy nhưng hôm đó, tôi không tìm thấy chút màu tím nào nữa ở Hà.
Sau đó ít lâu, tôi gọi điện cho Hà và chủ động rủ cô ấy đi ăn tối. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, Hà kể tôi nghe cô ấy đã yêu hai người sau khi chia tay tôi nhưng hiện giờ vẫn độc thân.
Đưa Hà về trên con phố quen thuộc, bao cảm xúc cũ ùa về. Tới cửa nhà Hà, cô ấy hỏi tôi: “Anh có muốn vào uống một ly nước không?” và tôi nhận lời. Bước chân vào nhà, tôi không còn nhận ra căn phòng tôi từng yêu thích nữa: Không còn một chút tím nào, không còn một đoá hoa violet hay một bức ảnh nào về loài hoa mà cô ấy yêu thích.
Như hiểu được thắc mắc của tôi, Hà nói: “Sau khi rời xa anh, em quyết định thay đổi tất cả với hi vọng có thể quên được anh, em từ bỏ những đam mê màu tím nhưng hình như những việc em làm chẳng có ích gì và đó là lý do khiến hai mối tình của em đều thất bại. Em nghĩ có lẽ em sẽ xin ai đó một đứa con thay vì kết hôn...”.
Tôi ôm lấy Hà, nhìn vào mắt cô ấy. Đôi mắt buồn mênh mang mà tôi đã từng yêu say đắm giờ đang nhìn tôi đầy chờ đợi...
Đêm đó, chúng tôi đã trao cho nhau tất cả những tình cảm dồn nén, cất giữ bao tháng ngày.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khá sớm, đồng hồ mới chỉ 5 giờ 30 phút. Tôi nhìn sang Hà, cô ấy vẫn đang ngủ say, những lọn tóc nâu tuyệt đẹp phủ lên đôi môi hồng nũng nịu. Mở điện thoại, tôi thấy có 4 cuộc gọi nhỡ của vợ - những cuộc gọi nhắc tôi trở về với thực tại của mình. Tôi nhìn Hà rất lâu trước khi vào phòng tắm thay đồ. Khi tôi trở ra, thấy Hà vẫn ngủ ngon, tôi bèn lấy bút viết dòng chữ: “Anh xin lỗi” lên giấy, để lên gối, rồi nhẹ nhàng xách cặp, khép cửa bước xuống cầu thang. Tôi không biết liệu tôi có đủ can đảm gặp lại Hà nữa hay không bởi nếu gặp lại, có lẽ tôi sẽ không thể xa cô ấy được nữa...
0 comments:
Đăng nhận xét