Nghề kinh doanh thịt người (Phần 2): Trần tình kẻ trong cuộc

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009 |

Tôi cứ ngỡ, thật xót xa khi thân xác các cô hàng ngày bị vò nát dưới bàn tay của bao người đàn ông xa lạ, hết nâng lên lại đặt xuống nhưng khó có ai ngờ những cô gái này lại hoàn toàn xênh xang, tự nguyện hành nghề...


Đúng hẹn, 7h tối hôm sau tôi quay lại, một loạt các cô xếp hàng cho tôi chọn lựa. Tôi nhanh tay chỉ Hiền, chỉ chờ có thế, Hiền cười khoái chí lao vào ôm người đồng hương như đã quen nhau lâu lắm rồi và kéo tôi lên gác.
Cầu thang lên tầng hai dốc thẳng đứng và càng lên cao càng tối, cứ như là lối vào địa ngục vậy. Khi vừa nhìn thấy ánh điện đó, tối hơn cả ánh đèn dầu, Hiền bảo, đây là “thiên đường” hàng đêm của những người như tôi. Nghe cô nói vậy, tôi tự ái kinh khủng, nhưng lại thật kinh tởm, vì đó là một câu nói đúng.

Nếu xinh gái, các cô có thể được khách 'nhắm' và
tiếp đến hơn chục vị một ngày, tiền boa cũng vì thế mà rủng rỉnh hơn...

Vừa nói, Hiền vừa kéo tôi vào một hành lang nhỏ xíu, tối om với nhiều cửa phòng hé mở, rồi cô rẽ vào căn buồng ở phía cuối, bảo đấy là buồng của cô, nơi cô ăn nghỉ và cũng là nơi cô tiếp khách làng chơi hàng ngày.

Tôi tò mò quan sát từng góc cạch của gian phòng. Đó là một căn buồng chỉ rộng khoảng 4 mét vuông chỉ kê vừa vặn chiếc giường ọp ẹp và ngăn cách với các phòng khác bằng một vách ngăn mỏng, cao chừng 2 mét và trông chẳng khác gì hình thù của một cỗ quan tài. Vừa vào phòng, Hiền đã cởi phăng chiếc áo nịt ngực, tháo tung chiếc váy cũn cỡn rồi nhảy phộc lên đống chăn gối vẫn còn bừa bộn do những cuộc mây mưa trước đó để lại.

Thế rồi, sau cú nhảy bổ ấy, một cái mùi khủng khiếp từ đống chăn gối xộc lên khiến tôi phải chạy vội ra ngoài nôn thốc nôn tháo. Ngay cả khi tôi nôn, Hiền vẫn rất chu đáo, cứ người trần như nhộng chạy ra vỗ về, bảo, cô sẽ mượn tạm một phòng bên cạnh để phục vụ cho tôi lên “thiên đường” thì thôi. Thế nhưng, khi thấy tôi chẳng hơi sức đâu mà tiếp tục lên “thiên đường” nữa, Hiền mới bảo, ở đây phòng nào, nhà nào cũng vậy cả. Ngày nào các cô cũng tiếp cả chục lượt khách thì thời gian đâu mà phơi chăn phơi chiếu và thu dọn nơi ăn ngủ của mình được.

Trước lúc đi xuống cầu thang, tôi đã hỏi, có phải Hiền bị ép buộc nên mới phải tiếp nhiều khách như thế, cô đã trừng mắt nhìn tôi rồi cười sặc sụa. Cô bảo, cuộc sống khó khăn, làm những công việc khác lại không hợp, không có tiền nên liều mình đi làm cái nghề nhơ nhớp này. Có người trước khi sang đây làm nghề, cũng đã chinh chiến khắp các thành phố trong nước, nhưng khi sang đến đây rồi, làm việc tại thiên đường này rồi thì ở lì đây luôn. Cô bảo, làm việc ở đây xênh xang, chả bao giờ bị lo bắt bớ cả, chả sợ mang tiếng lại thu nhập khá nên chả thấy ai tự nguyện sang đây mà lại về cả.

Dù biết rằng cái nghề đấy là nhơ nhớp nhưng nhàn hạ, nên hầu hết
các cô đều tự nguyện 'bán' thân cho những người đàn ông xa lạ...
(Ảnh minh họa)
Tôi cũng phân vân chẳng biết cái chốn “thiên đường” như Hiền nói có phải là sự thật không. Thế nhưng, cứ nhìn vào môi trường làm việc và ăn ở của Hiền, tôi thấy nó giống một chốn nào đó của địa ngục hơn những gì Hiền và nhiều cô gái làm nghề mại dâm khác vẫn nghĩ.
Bởi sự nở rộ của hoạt động mại dâm tại các khu biên mậu không hoàn toàn do tình trạng lừa đảo, buôn bán phụ nữ tạo nên mà một nguyên nhân sâu xa đó là sự “di cư” mang tính tự nguyện của rất nhiều gái mại dâm trong nước. Và, khi đến làm việc tại chốn “thiên đường” này, những người phụ nữ cũng đã tự nguyện xả thân bán cả cuộc đời, bán cả kiếp má hồng và thậm chí cả nhân phẩm của mình cho những người đàn ông xa lạ.
Dường như vẫn cảm thấy áy náy vì không thể làm hài lòng một người khách từ cố hương, cuối cùng Hiền khuyên nếu tôi muốn có một nơi sạch sẽ để lên chống “thiên đường”, phải đi xa hơn nữa. Theo Hiền thì tại đó, số lượng những cô gái Việt làm nghề mại dâm cũng không kém.
Chỉ có điều, làm việc tại đó thì khách nước ngoài nhiều hơn và vì thế cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Rồi Hiền bật mí, để không bị hớ, tôi phải trò chuyện thật lâu, bởi gái ở đó, nếu gặp khách là người lạ, họ sẽ tự nhận là gái Việt. Còn nếu gặp khách hàng từ cố hương, họ sẽ xổ ra một tràng thổ ngữ rồi nhận là đồng hương để đồi tiền phục vụ lên gấp đôi giá thường.

Và Hiền cũng không ngần ngại khi thổ lộ cái mong muốn điên rồ của mình là đến một ngày nào đó, khi đã có đủ “ngoại ngữ”, cô sẽ đi vào đó hành nghề. Đó là số kiếp của các cô gái nhẹ dạ lười lao động liều mình lênh đênh ở nơi đất khách. Đối với họ, cuộc sống tương lai yên ổn là một điều gì đó quá xa vời.

0 comments:

Đăng nhận xét

Người theo dõi